Chứng tăng động giảm chú ý (Attention Deficit Hyperactivity Disorder - ADHD) là một trong những rối loạn phát triển thần kinh phổ biến nhất ở trẻ nhỏ. Đây là tình trạng ảnh hưởng đến khả năng tập trung, kiểm soát hành vi và điều chỉnh cảm xúc của trẻ, thường xuất hiện trước 12 tuổi và có thể kéo dài đến tuổi trưởng thành nếu không được can thiệp kịp thời. Với tỷ lệ trẻ mắc chứng tăng động ngày càng gia tăng trên toàn cầu, việc hiểu rõ về rối loạn này không chỉ giúp phụ huynh và giáo viên nhận diện sớm mà còn hỗ trợ trẻ phát triển một cách toàn diện. Vậy chứng tăng động ở trẻ nhỏ là gì, nguyên nhân từ đâu, và làm thế nào để giúp trẻ vượt qua? Hãy cùng tìm hiểu qua bài viết này.
Chứng tăng động là gì?
Chứng
tăng động giảm chú ý (ADHD) là một rối loạn phát triển thần kinh mãn tính, đặc
trưng bởi sự khó khăn trong việc duy trì sự chú ý, kiểm soát hành vi bốc đồng,
và/hoặc mức độ hiếu động không phù hợp với lứa tuổi của trẻ. Theo Hiệp hội Tâm
thần học Hoa Kỳ (APA), ADHD được chia thành ba loại chính:
Loại
thiếu chú ý (Predominantly Inattentive):
Trẻ gặp khó khăn trong việc tập trung, dễ bị phân tâm, thường quên nhiệm vụ
hoặc không hoàn thành công việc.
Loại
tăng động - bốc đồng (Predominantly Hyperactive-Impulsive): Trẻ hiếu động quá mức, khó ngồi yên, hay hành động mà
không suy nghĩ trước.
Loại
kết hợp (Combined): Trẻ biểu hiện cả hai đặc điểm
trên, vừa thiếu chú ý vừa tăng động - bốc đồng.
Tại
Việt Nam, ADHD thường được gọi đơn giản là "tăng động", dù thuật ngữ
này không hoàn toàn chính xác vì không phải trẻ nào mắc ADHD cũng hiếu động quá
mức. Theo thống kê toàn cầu, khoảng 5-7% trẻ em dưới 18 tuổi được chẩn đoán mắc
ADHD, với tỷ lệ ở trẻ trai cao gấp 2-3 lần trẻ gái. Tuy nhiên, con số thực tế
có thể cao hơn do nhiều trường hợp không được phát hiện hoặc bị hiểu nhầm là
"hư" hoặc "nghịch ngợm".
Nguyên nhân của chứng tăng động ở trẻ nhỏ
Nguyên
nhân chính xác của ADHD vẫn chưa được xác định rõ ràng, nhưng các nhà khoa học
đồng thuận rằng đây là kết quả của sự kết hợp giữa yếu tố di truyền, môi
trường, và cấu trúc não bộ. Dưới đây là các yếu tố chính:
1.
Yếu tố di truyền
ADHD
có xu hướng di truyền trong gia đình. Nếu cha mẹ hoặc anh chị em ruột mắc ADHD,
nguy cơ trẻ bị ảnh hưởng tăng lên đáng kể. Các nghiên cứu chỉ ra rằng khoảng
70-80% trường hợp ADHD có liên quan đến gen, đặc biệt là các gen ảnh hưởng đến
cách não bộ xử lý dopamine - một chất dẫn truyền thần kinh liên quan đến sự chú
ý và kiểm soát hành vi.
2.
Cấu trúc và chức năng não bộ
Hình
ảnh chụp cộng hưởng từ (MRI) cho thấy trẻ mắc ADHD thường có sự khác biệt ở một
số vùng não, như vỏ não trước trán (liên quan đến khả năng lập kế hoạch và kiểm
soát xung động) và hạch nền (điều chỉnh hành vi). Sự mất cân bằng trong hoạt
động của các chất dẫn truyền thần kinh, đặc biệt là dopamine và norepinephrine,
cũng góp phần gây ra các triệu chứng.
3.
Yếu tố môi trường
Một
số yếu tố trong thai kỳ hoặc sau sinh có thể làm tăng nguy cơ ADHD, bao gồm:
-
Mẹ hút thuốc, uống rượu hoặc tiếp xúc với độc tố (như chì) khi mang thai.
-
Trẻ sinh non hoặc nhẹ cân.
-
Tiếp xúc với hóa chất độc hại trong môi trường sống, như thuốc trừ sâu hoặc kim
loại nặng.
4.
Tâm lý và xã hội
Mặc
dù không phải là nguyên nhân trực tiếp, môi trường gia đình căng thẳng (bạo
lực, ly hôn) hoặc thiếu sự quan tâm từ cha mẹ có thể làm trầm trọng thêm triệu
chứng ADHD ở trẻ.
Triệu chứng của chứng tăng động ở trẻ nhỏ
Triệu
chứng ADHD ở trẻ nhỏ rất đa dạng, thay đổi theo độ tuổi và loại rối loạn. Dưới
đây là những dấu hiệu phổ biến:
1.
Thiếu chú ý
-
Trẻ dễ bị phân tâm bởi âm thanh, hình ảnh xung quanh.
-
Hay quên, thường làm mất đồ (sách, bút, đồ chơi).
-
Khó hoàn thành bài tập hoặc nhiệm vụ, thường bỏ dở giữa chừng.
-
Không lắng nghe khi được nói chuyện trực tiếp, trông như "mơ màng".
2.
Tăng động
-
Trẻ không thể ngồi yên, thường ngọ nguậy chân tay hoặc đứng dậy khi không được
phép.
-
Chạy nhảy, leo trèo quá mức, ngay cả trong không gian không phù hợp (như lớp
học).
-
Nói nhiều, không kiểm soát được âm lượng giọng nói.
3.
Hành vi bốc đồng
-
Ngắt lời người khác khi đang nói chuyện.
-
Hành động không suy nghĩ (như chạy ra đường mà không nhìn).
-
Khó chờ đợi đến lượt trong trò chơi hoặc xếp hàng.
Những
triệu chứng này thường xuất hiện trước 7 tuổi và kéo dài ít nhất 6 tháng, gây
ảnh hưởng rõ rệt đến học tập, giao tiếp xã hội và cuộc sống hàng ngày của trẻ.
Nhận biết và chẩn đoán ADHD ở trẻ nhỏ
Nhận
biết ADHD không đơn giản, vì nhiều triệu chứng có thể bị nhầm lẫn với hành vi
nghịch ngợm thông thường của trẻ. Tại Việt Nam, phụ huynh và giáo viên thường
cho rằng trẻ "hư" hoặc "thiếu dạy dỗ", dẫn đến việc chậm trễ
trong chẩn đoán. Để xác định ADHD, cần có sự đánh giá chuyên môn từ bác sĩ tâm
lý hoặc chuyên gia thần kinh nhi khoa, dựa trên:
Quan
sát hành vi: Thu thập thông tin từ gia đình,
giáo viên và chính trẻ.
Bộ
câu hỏi tiêu chuẩn: Sử dụng bảng đánh giá như DSM-5
(Sổ tay Chẩn đoán và Thống kê Rối loạn Tâm thần) hoặc thang đo Conners.
Loại
trừ nguyên nhân khác: Đảm bảo triệu chứng không phải do
vấn đề thị lực, thính lực, hoặc rối loạn tâm lý khác (như lo âu, trầm cảm).
Chẩn
đoán sớm là rất quan trọng, vì ADHD không được điều trị có thể dẫn đến hậu quả
lâu dài như học kém, tự ti, hoặc gặp khó khăn trong các mối quan hệ xã hội.
Ảnh hưởng của ADHD đến trẻ nhỏ
ADHD
không chỉ ảnh hưởng đến trẻ mà còn tác động đến gia đình và môi trường xung
quanh:
-
Học tập: Trẻ khó tập trung trong lớp, dẫn
đến kết quả học tập thấp, dù trí thông minh không bị ảnh hưởng.
-
Quan hệ xã hội: Hành vi bốc đồng hoặc hiếu động
quá mức khiến trẻ bị bạn bè xa lánh hoặc bị hiểu lầm là "hư".
-
Tâm lý: Trẻ có thể cảm thấy thất bại, tự
ti khi bị la mắng thường xuyên mà không hiểu lý do.
-
Gia đình: Cha mẹ dễ rơi vào căng thẳng, mệt
mỏi khi phải quản lý hành vi của trẻ.
Nếu
không được hỗ trợ, trẻ mắc ADHD có nguy cơ cao gặp các vấn đề khác khi lớn lên,
như lạm dụng chất kích thích, trầm cảm, hoặc rối loạn chống đối xã hội.
Phương pháp hỗ trợ trẻ mắc chứng tăng động
ADHD
không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng có thể được kiểm soát hiệu quả thông qua
các phương pháp sau:
1.
Can thiệp hành vi
-
Thiết lập quy tắc rõ ràng: Đặt ra
lịch trình cố định cho trẻ (giờ ăn, học, ngủ) để tạo thói quen.
-
Khuyến khích tích cực: Khen ngợi khi trẻ hoàn thành nhiệm
vụ, thay vì chỉ trích khi trẻ sai.
-
Hạn chế phân tâm: Tắt TV, điện thoại khi trẻ làm bài
tập hoặc cần tập trung.
2.
Điều trị y khoa
Thuốc
kích thích: Các loại thuốc như Methylphenidate
(Ritalin) hoặc Amphetamine giúp tăng dopamine, cải thiện khả năng chú ý và kiểm
soát hành vi. Tuy nhiên, cần bác sĩ kê đơn và theo dõi chặt chẽ vì có thể gây
tác dụng phụ (mất ngủ, chán ăn).
Thuốc
không kích thích: Atomoxetine (Strattera) là lựa
chọn thay thế, ít tác dụng phụ hơn nhưng hiệu quả chậm hơn.
3.
Liệu pháp tâm lý
Trị
liệu hành vi nhận thức (CBT):
Giúp trẻ học cách kiểm soát cảm xúc và hành vi.
Huấn
luyện kỹ năng xã hội: Dạy trẻ cách giao tiếp, chia sẻ và
chờ đợi đến lượt.
4.
Hỗ trợ từ gia đình và trường học
Phối
hợp với giáo viên: Sắp xếp chỗ ngồi gần bảng, chia
nhỏ bài tập để trẻ dễ hoàn thành.
Tạo
môi trường tích cực: Tránh la mắng, so sánh trẻ với bạn
bè, thay vào đó là sự động viên và kiên nhẫn.
5.
Chế độ dinh dưỡng và vận động
Hạn
chế đường, chất bảo quản trong thực phẩm vì có thể làm tăng triệu chứng ở một
số trẻ.
Khuyến
khích trẻ tham gia thể thao (bơi lội, bóng đá) để giải phóng năng lượng dư thừa
một cách lành mạnh.
Vai trò của cha mẹ và xã hội
Cha
mẹ đóng vai trò then chốt trong việc hỗ trợ trẻ mắc ADHD. Thay vì xem đây là
"bệnh" cần chữa, hãy coi ADHD là một đặc điểm cần được quản lý. Việc
chấp nhận và hiểu trẻ giúp giảm áp lực cho cả gia đình. Xã hội cũng cần nâng cao
nhận thức để tránh kỳ thị, đặc biệt trong môi trường học đường, nơi trẻ ADHD
thường bị gắn mác "hư" hoặc "kém thông minh".
Tại
Việt Nam, việc tiếp cận dịch vụ hỗ trợ ADHD còn hạn chế, đặc biệt ở vùng nông
thôn. Các trung tâm tâm lý, bệnh viện nhi khoa lớn (như Bệnh viện Nhi Trung
ương) là nơi phụ huynh có thể tìm đến. Ngoài ra, các hội nhóm trực tuyến dành
cho cha mẹ có con ADHD cũng là nguồn thông tin và hỗ trợ tinh thần hữu ích.
ADHD và tương lai của trẻ
Nhiều
người lo ngại rằng trẻ mắc ADHD sẽ gặp khó khăn suốt đời, nhưng thực tế không
hẳn vậy. Với sự can thiệp đúng cách, nhiều trẻ ADHD trưởng thành thành công,
thậm chí vượt trội trong các lĩnh vực đòi hỏi sáng tạo và năng động (như nghệ
thuật, kinh doanh). Ví dụ, vận động viên Michael Phelps, người từng giành 23
huy chương vàng Olympic, đã công khai về việc mắc ADHD và cách anh biến năng
lượng dư thừa thành động lực thi đấu.
Kết luận
Chứng
tăng động giảm chú ý ở trẻ nhỏ là một rối loạn phức tạp, nhưng không phải là
rào cản không thể vượt qua. Vào ngày 06/04/2025, khi nhận thức về ADHD ngày
càng tăng, phụ huynh và giáo viên có thêm cơ hội để hỗ trợ trẻ phát triển toàn
diện. Hiểu rõ nguyên nhân, nhận diện triệu chứng, và áp dụng các phương pháp
can thiệp phù hợp sẽ giúp trẻ kiểm soát hành vi, nâng cao chất lượng cuộc sống.
Quan trọng hơn cả, tình yêu thương và sự kiên nhẫn từ gia đình là chìa khóa để
trẻ ADHD không chỉ tồn tại mà còn tỏa sáng trong tương lai.